Hãy nghe lời khuyên bảo hãy chấp nhận kỷ luật
Chương 16
Hãy nghe lời khuyên bảo hãy chấp nhận kỷ luật
1. a) Có ai trong vòng chúng ta không cần đến lời khuyên và kỷ luật không? b) Nhưng chúng ta nên xem xét các câu hỏi nào?
HẦU HẾT chúng ta công nhận câu Kinh-thánh này là đúng: “Chúng ta hết thảy đều vấp-phạm nhiều [lần] lắm” (Gia-cơ 3:2). Nếu muốn nhớ lại những trường hợp khi chúng ta không tỏ ra là hạng người đúng theo lời khuyên của Đức Chúa Trời và theo sự mong muốn của chúng ta, thật không khó gì. Do đó chúng ta công nhận Kinh-thánh có lý khi nói: “[Hãy] nghe lời khuyên-dạy, và tiếp-nhận sự giáo-hối [sửa trị], để con được khôn-ngoan trong lúc cuối-cùng [trong tương lai]” (Châm-ngôn 19:20). Chúng ta biết mình cần đến sự giúp đỡ đó lắm. Chắc hẳn chúng ta đã sửa đổi đời sống chúng ta để cho phù hợp với những gì học được nơi Kinh-thánh. Nhưng chúng ta phản ứng thế nào nếu một người anh em cùng đạo đích thân khuyên bảo chúng ta về một vấn đề chính xác vì chúng ta đã hành động thiếu khôn ngoan? Hoặc nói gì nếu người đó chỉ giản dị đề nghị chúng ta cách thức chúng ta có thể trau dồi một hoạt động nào đó?
2. a) Tại sao chúng ta nên tỏ ra quí trọng lời khuyên bảo nói riêng với chúng ta? b) Chúng ta không nên phản ứng thế nào?
2 Bất chấp phản ứng nội tâm tức thời của chúng ta do bản tánh bất toàn con người, chúng ta nên thành thật bày tỏ sự quí trọng lời khuyên và cố gắng áp dụng lời khuyên đó. Chúng ta có thể gặt hái được lợi ích khi làm thế (Hê-bơ-rơ 12:11). Tuy nhiên, có lẽ khi được khuyên bảo, chúng ta đã tìm cách tự bào chữa, làm giảm bớt sự nghiêm trọng của tình thế hay đổ lỗi cho người nào khác. Bạn có bao giờ phản ứng như thế không? Khi hồi tưởng lại dịp đó, chúng ta có cảm thấy tức giận người đã cho lời khuyên không? Chúng ta có khuynh hướng tìm kiếm những khuyết điểm nơi người nói lời khuyên hoặc cách thức người đó cho lời khuyên, làm như là nhờ đó chúng ta có thể bào chữa cho nhược điểm của chính chúng ta không? Kinh-thánh có thể giúp một người bỏ được những khuynh hướng đó không?
GƯƠNG MẪU ĐƯỢC GHI CHÉP LẠI ĐỂ KHUYẾN CÁO CHÚNG TA
3. a) Điều gì chứa đựng trong Kinh-thánh có thể giúp chúng ta phát triển quan điểm đúng đối với lời khuyên và kỷ luật? b) Hãy dùng các câu hỏi được cung cấp ở trên để phân tích phản ứng của Sau-lơ và Ô-xia trước lời khuyên.
3 Ngoài việc cung cấp rất nhiều lời khuyến cáo trực tiếp về đề tài này, Lời Đức Chúa Trời chứa đựng những kinh nghiệm thật sự về một số người được khuyên bảo. Thường thì sự khuyên bảo cũng là biện pháp kỷ luật, vì người được khuyên cần phải thay đổi thái độ hay hạnh kiểm. Trong khi bạn dùng các câu hỏi dưới đây để xem xét vài thí dụ này, bạn sẽ nhận thấy tất cả chúng ta có thể thâu lượm được nhiều lợi ích:
SAU-LƠ, CON TRAI CỦA KÍCH: Ông đã không hoàn toàn vâng theo lời Đức Giê-hô-va, bởi lẽ khi tranh chiến với người A-ma-léc, ông đã để cho vua nước đó còn sống cũng như các thú vật tốt nhất của họ (I Sa-mu-ên 15:1-11).
Trong lời đáp của Sau-lơ trước sự khuyên bảo có tính cách sửa trị của Sa-mu-ên, điều gì cho thấy ông tìm cách làm giảm bớt sự nghiêm trọng của lỗi lầm? (I Sa-mu-ên 15:20 Câu 20). Ông cố đổ lỗi cho ai? (I Sa-mu-ên 15:21 Câu 21). Sau cùng, khi ông nhìn nhận mình có lỗi, ông đã tìm cớ nào để chạy tội? (I Sa-mu-ên 15:24 Câu 24). Hình như ông đã quá lo lắng về điều gì ngay cả đến giờ phút đó? (I Sa-mu-ên 15:25, 30 Câu 25, 30).
Ô-XIA: Ông vào đền thờ Đức Giê-hô-va để xông hương, mặc dù chỉ có các thầy tế lễ mới được phép làm điều này (II Sử-ký 26:16-20).
Khi thầy tế lễ thượng phẩm tìm cách ngăn cản vua Ô-xia, tại sao vua phản ứng cách giận dữ? (So sánh II Sử-ký 26 câu 16). Hậu quả là gì? (II Sử-ký 26 Câu 19-21).
4. a) Tại sao cả Sau-lơ lẫn Ô-xia thấy khó chấp nhận lời khuyên? b) Tại sao đó cũng là một vấn đề hệ trọng ngày nay?
Châm-ngôn 16:18; cũng xem Rô-ma 12:3; Châm-ngôn 16:5).
4 Trong mỗi trường hợp này, tại sao vua thấy khó nhận ra mình cần được khuyên bảo như thế? Vấn đề căn bản là sự kiêu căng, có ý nghĩ quá cao về chính mình. Nhiều người ngày nay tự chuốc lấy nhiều sự buồn phiền vì bản tính này. Khi đã đạt đến cái mà họ gọi là địa vị nào đó, dù bởi tuổi tác hay chức phận, họ không sẵn sàng chấp nhận người nào khuyên mình. Họ dường như cảm thấy điều đó ám chỉ là họ có khuyết điểm nào hoặc bôi nhọ danh tiếng họ. Nhưng thật ra chính sự kiêu ngạo để lộ ra nhược điểm rồi. Vì nhiều người thường phạm lỗi ấy không phải là một lý do để tự bào chữa. Sa-tan dùng điều đó như một cạm bẫy để làm mù quáng tư tưởng của một người khiến người cưỡng lại sự giúp đỡ đầy yêu thương do Đức Giê-hô-va cung cấp qua trung gian Lời Ngài và tổ chức hữu hình của Ngài. Đức Giê-hô-va cảnh cáo: “Sự kiêu-ngạo đi trước, sự bại-hoại theo sau, và tánh tự-cao đi trước sự sa-ngã”. (5. Hãy dùng các câu hỏi nằm trong đoạn này để xem xét ta có thể rút tỉa được những bài học nào nơi lời tường thuật về Môi-se và Đa-vít.
5 Mặt khác, Kinh-thánh chứa đựng những gương tốt về những người đã nhận lời khuyên. Chúng ta cũng có thể rút ra những bài học quí báu từ các gương này. Hãy xem:
MÔI-SE: Cha vợ của ông đã cho ông vài lời khuyên thực tế về cách thức chu toàn các trách nhiệm nặng nề của ông mà không cần phải hao tổn sức khỏe. Môi-se lắng nghe và lập tức áp dụng lời khuyên ấy (Xuất Ê-díp-tô Ký 18:13-24).
Mặc dù Môi-se có nhiều quyền hành, tại sao ông sẵn sàng đón nhận lời khuyên lành mạnh? (So sánh Dân-số Ký 12:3). Đức tính ấy quan trọng thế nào đối với chúng ta? (Sô-phô-ni 2:3).
ĐA-VÍT: Ông phạm tội ngoại tình, rồi âm mưu để chồng người đàn bà bị giết hều có thể cưới bà ấy và như thế che II Sa-mu-ên 11:2 đến 12:12).
đậy tội ngoại tình. Nhiều tháng sau đó Đức Giê-hô-va phái Na-than đến sửa trị Đa-vít (Đa-vít có nổi giận khi bị sửa trị, làm giảm bớt sự nghiêm trọng của lỗi lầm hoặc tìm cách đổ lỗi cho người khác không? (II Sa-mu-ên 12:13; Thi-thiên 51: phụ chú ở trên và các câu 1-3 [Thi-thiên 51:1-3]). Phải chăng sự kiện Đức Chúa Trời chấp nhận sự ăn năn của Đa-vít có nghĩa là Đa-vít và gia đình ông thoát khỏi những hậu quả xấu do hành vi sai lầm của ông? (II Sa-mu-ên 12:10, 11, 14; Xuất Ê-díp-tô Ký 34:6, 7).
6. a) Đa-vít cảm thấy thế nào đối với những người cho ông lời khuyên bảo lành mạnh? b) Chúng ta có thể được lợi ích thế nào nếu sẵn sàng đón nhận lời khuyên bảo như thế? c) Chúng ta không nên quên gì nếu chịu biện pháp kỷ luật khắt khe?
6 Vua Đa-vít biết rõ lợi ích của việc nghe theo lời khuyên bảo lành mạnh, và đôi khi ông cám ơn Đức Chúa Trời về nhân vật được Ngài dùng để cho lời khuyên ấy. (I Sa-mu-ên 25:32-35; cũng xem Châm-ngôn 9:8). Chúng ta có giống như thế không? Nếu có, chúng ta sẽ được che chở khỏi việc nói và làm những điều có thể khiến chúng ta ân hận. Nhưng nếu chúng ta rơi vào những hoàn cảnh khiến phải chịu những biện pháp kỷ luật nghiêm khắc, như Đa-vít sau khi phạm tội với Bát-Sê-ba, mong sao chúng ta chớ quên đi sự kiện rằng kỷ luật là bằng chứng sự yêu thương của Đức Giê-hô-va, nhằm ban cho chúng ta hạnh phúc đời đời (Châm-ngôn 3:11, 12; 4:13).
NHỮNG ĐỨC TÍNH VÔ GIÁ CẦN PHẢI RÈN LUYỆN
7. Giê-su cho thấy người ta phải có đức tính nào để được vào Nước Trời?
7 Để có liên lạc tốt với Đức Giê-hô-va và với các anh em tín đồ, chúng ta cần phải phát triển một số đức tính cá nhân. Giê-su có nêu rõ một trong các đức tính này khi ngài đặt một đứa bé ở giữa các môn đồ và nói: “Nếu các ngươi không đổi lại và nên như đứa trẻ, thì chẳng được vào nước thiên-đàng đâu. Vậy, hãy ai trở nên khiêm-nhường như đứa trẻ nầy, sẽ là lớn hơn hết trong nước thiên-đàng” (Ma-thi-ơ 18:3, 4). Các môn đồ ấy cần phải sửa đổi. Họ phải từ bỏ sự kiêu căng và rèn luyện sự khiêm nhường.
8. a) Chúng ta cần phải khiêm nhường trước mặt ai, và tại sao? b) Nếu chúng ta khiêm nhường, chúng ta sẽ phản ứng thế nào trước lời khuyên bảo?
8 Sứ đồ Phi-e-rơ sau đó viết cho anh em tín đồ: “Hết thảy đối-đãi với nhau phải trang-sức bằng khiêm-nhường; vì Đức Chúa Trời chống-cự kẻ kiêu-ngạo, mà ban ơn cho kẻ khiêm-nhường” (I Phi-e-rơ 5:5). Chúng ta biết mình cần phải khiêm nhường trước mặt Đức Chúa Trời, nhưng câu Kinh-thánh này nói chúng ta cũng cần phải khiêm tốn, hay có tâm trí khiêm nhường, khi giao thiệp với anh em cùng đạo. Nếu khiêm nhường, chúng ta sẽ không mếch lòng cách dại dột về những lời đề nghị mà các anh em có thể nói với chúng ta. Chúng ta sẽ sẵn sàng học hỏi lẫn nhau (Châm-ngôn 12:15). Và nếu anh em của chúng ta nhận thấy cần phải nói lời khuyên bảo để sửa sai, thì chúng ta sẽ không từ chối nghe theo lời khuyên ấy, nhìn nhận rằng Đức Giê-hô-va dùng công cụ này cách yêu thương để uốn nắn chúng ta (Thi-thiên 141:5).
9. a) Đức tính quan trọng nào quan hệ mật thiết với tính khiêm nhường? b) Tại sao chúng ta nên quan tâm đến ảnh hưởng của các hành vi chúng ta trên người khác?
9 Một đức tính khác, liên hệ mật thiết với tính khiêm nhường, là sự lo lắng chân thành về hạnh phúc của người khác. Chúng ta không thể lờ đi sự kiện là các hành vi của chúng ta ảnh hưởng đến người khác. Sứ đồ Phao-lô khuyên các tín đồ đấng Christ thuộc thế kỷ thứ nhất ở Cô-rinh-tô và Rô-ma nên lưu ý đến lương tâm của người khác. Ông không có nói họ phải gạt qua một bên các sự ưa thích cá nhân, nhưng khuyên họ chớ nên làm gì có thể khuyến khích một người khác làm điều mà lương tâm người bảo là sai, như thế đưa đến sự thiệt hại về thiêng liêng. Phao-lô phát biểu rõ ràng nguyên tắc tổng quát khi viết: “Chớ ai tìm lợi riêng cho mình, nhưng ai nấy hãy tìm cho kẻ khác... Vậy, anh em hoặc ăn, hoặc uống, hay là làm sự chi khác, hãy vì sự vinh-hiển Đức Chúa Trời mà làm. Đừng I Cô-rinh-tô 10:24-33; 8:4-13; Rô-ma 14:13-23).
làm gương xấu cho người Giu-đa, người Gờ-réc, hay là Hội-thánh của Đức Chúa Trời” (10. Điều gì có thể cho thấy chúng ta có thói quen áp dụng lời khuyên ấy của Kinh-thánh?
10 Bạn có phải là người quen tính đặt hạnh phúc của người khác lên trên sự ưa thích cá nhân không? Có nhiều cách để làm thế, nhưng hãy xem xét một thí dụ: Thường thường việc ăn mặc và chải chuốt chỉ là vấn đề sở thích cá nhân, miễn là chúng ta tỏ ra khiêm tốn, tươm tất và sạch sẽ. Nhưng nếu bạn biết được rằng, vì cớ phong tục tập quán của những người sống trong cộng đồng của bạn, cách ăn mặc hay chải chuốt của bạn làm cho người khác không muốn nghe thông điệp về Nước Trời, bạn sẽ sửa đổi không? Sự sống của một người khác có quan trọng đối với bạn hơn là việc làm hài lòng chính mình không?
11. Điều gì cho thấy việc rèn luyện các đức tính này là quan trọng nếu chúng ta thật sự muốn làm tín đồ đấng Christ?
11 Khi nhân cách của chúng ta phản ảnh những đức tính được thảo luận ở trên, điều này chứng tỏ rằng chúng ta bắt đầu có tâm tình của đấng Christ. Giê-su khiêm nhường và nhờ đó ngài nêu ra gương mẫu hoàn toàn (Giăng 13:12-15; Phi-líp 2:5-8). Bằng cách lo nghĩ đến người khác, thay vì chỉ làm hài lòng mình, ngài đặt ra gương mẫu để chúng ta noi theo (Rô-ma 15:2, 3).
CHỚ NÊN GẠT BỎ KỶ LUẬT CỦA ĐỨC GIÊ-HÔ-VA
12. a) Tất cả chúng ta cần phải làm các sửa đổi nào để có một nhân cách làm hài lòng Đức Chúa Trời? b) Điều gì sẽ giúp chúng ta?
12 Bởi lẽ tất cả chúng ta đều là người tội lỗi, chúng ta cần phải thay đổi thái độ, cách ăn nói và hạnh kiểm để phản ảnh cá tính của Đức Chúa Trời chúng ta. Chúng ta cần phải mặc lấy “nhân cách mới” (Cô-lô-se 3:5-14, NW; Tít 2:11-14). Lời khuyên và kỷ luật giúp chúng ta nhận ra những phạm vi nào chúng ta cần phải sửa đổi và rồi xem xét cách thức để sửa đổi.
13. a) Đức Giê-hô-va cung cấp lời khuyên và kỷ luật cho tất cả chúng ta qua các phương tiện nào? b) Chúng ta nên làm gì đối với lời khuyên và kỷ luật?
II Ti-mô-thê 3:16, 17). Ngoài ra, qua trung gian các sách báo giải thích Kinh-thánh và các buổi nhóm họp do tổ chức hữu hình của Đức Giê-hô-va cung cấp, Ngài giúp chúng ta biết cách áp dụng sự chỉ dạy ấy. Chúng ta có khiêm nhường nhìn nhận rằng chính chúng ta cần đến điều ấy—ngay dù chúng ta đã nghe qua rồi trước đó—và năng tìm cách trau dồi tâm tính, hay không?
13 Kinh-thánh là nguồn chính yếu của sự chỉ dạy ấy (14. Đức Giê-hô-va cũng ban cho mỗi cá nhân chúng ta sự giúp đỡ nào khác?
14 Đức Giê-hô-va không để mặc cho chúng ta phấn đấu một mình với các vấn đề vốn có thể quá to tát đối với chúng ta. Với sự lưu ý đầy yêu thương Ngài cung cấp cho chúng ta sự giúp đỡ cá nhân. Hằng triệu người đã nhận được lợi ích nhờ có sự giúp đỡ ấy qua các học hỏi Kinh-thánh tại nhà. Các cha mẹ có trách nhiệm đặc biệt dùng kỷ luật đối với con cái để chúng tránh khỏi các hành vi vốn có thể đem lại nhiều phiền muộn trong đời sống sau này (Châm-ngôn 6:20-35; 15:5). Trong hội-thánh cũng có những người có khả năng thiêng liêng đảm trách việc dùng Kinh-thánh để chỉnh đốn người khác khi nhận ra cần phải làm thế, nhưng trong tinh thần mềm mại (Ga-la-ti 6:1, 2). Bằng những cách này Đức Giê-hô-va khuyên bảo và sửa trị chúng ta để chúng ta có thể thờ phượng Ngài như một dân hợp nhất.
Thảo Luận Để Ôn Lại
● Đức Giê-hô-va giúp đỡ chúng ta thế nào với sự yêu thương để chúng ta nhận thấy mình cần phải sửa đổi?
● Tại sao nhiều người khó chấp nhận lời khuyên? Điều này hệ trọng thế nào?
● Các đức tính vô giá nào sẽ giúp chúng ta sẵn sàng đón nhận lời khuyên? Giê-su nêu gương mẫu thế nào về việc này?
[Câu hỏi thảo luận]